Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Ngõ tối cuộc đời truyện ngăn hay mơí sưu tầm

03:24

Mời các bạn cùng đọc những truyện ngắn hay mình mơí sưu tầm





"Mẹ khỉ,cái ngõ bé tý mà đổ cái đống cát to đùng thế này bố ai mà đi vào được"...Gã lẩm bẩm chửi.Ngõ nhà gã bé,lại sâu,lắm ngách,tối om om.Nhà gã gần cuối ngõ,đất rộng,bà già làm mấy gian cho thuê trọ,gã không nghề nghiệp,chơi rông và trông nhà trọ,nuôi mấy con gà chọi làm vui,thỉnh thoảng đá cỏ.Hôm nay đi trà đá về,cái đống cát lù lù làm gã phải xuống xe dắt qua,mà mọi khi mấy mụ bà la sát ở cái ngõ này chửi ghê lắm mà,sao hôm nay chưa ai ra can thiệp nhỉ?Chả phải ước,gã dắt xe vào nhà,vừa ôm con gà ra định cắt lông thì có tiếng đàn bà tru tréo ngoài đầu ngõ :
- Trời ơi,mày lấp cả bàn thờ nhà mày à mà đổ nhiều thế này,mình nhà mày ở cái ngõ này à?...
Gã tủm tỉm,"bắt đầu rồi đấy "...Cả ngõ nhốn nháo với dàn đồng ca chửi rủa.Nhà đối diện một mái tóc ngắn thò ra,chắc mới đến thuê trọ,mắt mở to lạ lẫm hóng ra.
- Chưa thấy chửi nhau bao giờ à?
Gã thủng thẳng.Tóc ngắn nhìn hắn lườm lườm...
- Lườm gì đấy? Lác mắt bây giờ...
- Cắt cái lông gà không xong còn đi trêu gái.
- Á...à...Đây...cô em cắt đi...
Cái đầu ngắn tóc thụt vào,gã toét miệng cười,"tưởng thế nào,được ba câu chạy biến"...
- Đưa đây...
- Ơ...
Gã giật mình ngẩng lên,tóc ngắn chìa tay,cái kéo nhỏ lăm lăm trong tay,gã hơi hoảng nhưng cũng bối rối đưa gà...Tóc ngắn cắt nhoay nhoáy,nhanh không thể tả...dúi con gà vào tay gã buông một câu :
- Kéo vừa to vừa cùn mà đòi tỉa lông đẹp,loay hoay xiến vào cổ gà ngồi mà khóc,ếch!
Rồi đi tụt vào nhà,gã vừa phục,vừa tức,vừa buồn cười...
Ăn tối xong gã lên gác xép,cây ghita thùng cũ mèm bẩn thỉu,sứt sẹo khắp nơi được lôi ra gẩy tưng tưng...
- Tiền nhà thu tháng này để đâu rồi mày?
Bà già gã hỏi với lên...
- Ngăn kéo tủ mọi khi...
Chưa đầy ba mươi giây sau là tiếng hét lên như bị sét đánh :
- Trời ơi là trời,sao có từng này,mày tiêu gì rồi quân mất dạy kia?
Gã tụt xuống gác xép,với cái áo sơ mi khoác ra ngoài vừa đi vừa thủng thẳng :
- Hịt con lô...kêu gì như cắt tiết...
- Ối giời ôi...mọi người lại đây mà xem quân mất dạy nó nói mẹ nó này...
- Mất thì tìm thế nào được mà chả nói thế,thời buổi này ăn cắp nhiều mà công an ít...
Gã đi ra ngõ "ở nhà mà hát một mình"...Tóc ngắn thò đầu ra,gã hơi chững người lại rồi lại thẳng lưng bước,điếu thuốc lá trên môi lập lòe trong ngõ tối...
Đêm khuya gã về,bà già khóa cửa,ba lô quần áo và cái đàn rách để ngay hiên, "có ý đuổi đi đây"...Gã ngồi phệt xuống,gẩy tưng tưng một bài xẩm...Nhà bên sáng điện,tóc ngắn thò ra :
- Có im cho người ta học không? Hát như ống bơ gỉ mà còn bày đặt...
- Ơ...có biết đây là ai không? Đừng tưởng biết cắt lông gà là oai nhé.
- Tắt cái loa gỉ đi...
Gã nóng mắt đứng bật dậy...
- Mày làm sao thế nhóc?
- Ai nhóc...đây chui vào cái hốc này ở thì cũng chả nghĩ...
Gã bước thêm một bước,có tiếng "huỵch"...Ngõ trở lại im ắng...
Quá nửa đêm,trời lớt phớt mưa,gã khẽ dịch người,ê ẩm...Tóc ngắn lại thò đầu ra :
- Đau không hả?
Gã im lặng,lại thụt vào,lại bước ra,tóc ngắn ngồi xuống cạnh gã,đưa cái bánh mỳ :
- Đói không...
Gã lưỡng lự rồi cầm lấy,đói thật...
- Học võ à?
- Ừ...
- Sao biết cắt lông gà?
- Ông già mê gà,nhìn mãi rồi quen,làm mãi rồi biết.
- Ừ...
..........
- Mưa nặng hạt rồi đấy.Sao không xin bà già một tiếng rồi vào ngủ?
- Tim bà ấy bằng sắt.Giờ có một triệu một trăm năm mươi nghìn thò vào là cửa tự mở như alibaba nói "vừng ơi".
- Sao thế?
- Năm mươi điểm lô...ếch!
- Trả thù câu ban chiều hả?...Thôi kệ...
Tóc ngắn bước vào nhà,cơn mưa ào xuống...
- Sang đây ngồi cho đỡ ướt.
Gã ngồi dựa cửa,mưa đêm càng to,một lát quay vào.Tóc ngắn vẫn đang học...
- Ngủ đi tôi trông cho...
- Ngủ? Ông trông? Ông nhai tôi cả xương à?
- Tôi không xấu thế đâu...
- Ai biết...lúc này định đánh phụ nữ còn gì.
- Tôi...tôi...
- Tôi làm sao? Bức xúc thì tìm cách khác...hèn...
Gã đứng dậy,cái ba lô lăn từ thềm xuống ngõ,cây đàn cũ đổ nghiêng,tóc ngắn ngó theo ngơ ngác bối rối...Bóng gã nhập nhoằng trong ngõ tối sau ánh chớp của đêm mưa mịt mùng...
Chiều hôm sau gã mò về,bà già lại gào lên :
- Mày đi luôn đi,vác cái xác về làm gì cho vướng mắt tao.
- Vác đầy thứ về,có phải mỗi xác đâu,đau đầu.
- Vác cái gì mà đầy,toàn thứ rác rưởi,cút hết đi...
Gã mặc kệ,chui lên gác nằm khoèo,chả biết cái con bé dở hơi kia có cất cho gã cái ba lô với cây đàn đểu không hay mất rồi,nghiêng mắt nhìn qua ô kính,dây phơi nhà bên tòng teng cái ba lô của gã...đêm qua trời mưa to mà...
Buổi chiều,gã đem con gà đi vần,đi lướt qua bà già gã vẫn còn nghe tiếng chửi lẩm bẩm,thây kệ,đi chơi cho sướng đã.Đời gã sống hai mươi lăm năm là ngần ấy năm nghe chửi,bố gã đi đâu ở đâu gã không rõ,chỉ thấy bà già ở nhà và...chửi.Gã bê con gà ra vườn hoa,gà của gã tía chân vàng,vàng như ngô,được cái cổ to và dáng liền lạc.Vần với con Mơ ghẻ của thằng bạn cùng ngõ,gà Tía được cái lối hay,lên đè xuống chui thông vỉa,đánh gà Mơ tơi bời.Ra làm nước gã đang mân mó con gà chợt như thấy ai nhìn mình,ngẩng mặt lên gã thấy tóc ngắn đứng đó :
- Làm nước con gà mà như giặt giẻ lau.
- Chị làm mẫu hộ em.
Gã nói kháy...
- Đưa đây...
Thằng bạn gã trố mắt nhìn đầy kinh ngạc...
Buổi tối gã nhận lại cái ba lo với cây đàn đã được lau giặt sạch sẽ.Tóc ngắn nháy mắt :
- Đừng hát xẩm nữa.
Gã ấp úng...:
- Tôi xin lỗi chuyện hôm qua...
- Không...không có gì...tôi cũng xin lỗi hơi quá lời.
...Đêm...Ngõ tối im lặng...Gã ngồi ban công rít thuốc,ánh đỏ lập lòe,bầu trời chi chít sao hở ra vài mảng bé bằng bàn tay,nhà ken sát nhà.Đâu đó vọng ra tiếng tivi,xen tiếng cãi vã chửi rủa...Gã nhếch mép cười...Rồi gã cũng lôi một con vợ về cái ngõ này,dứt khoát nó mà làm dâu ở đây là phải biết chửi...à...có khi phải có võ nữa...nghĩ đến đó gã liếc xuống phòng trọ đối diện.Ánh điện vẫn sáng đèn,tóc ngắn chắc đang học.Một cô bé kỳ quặc mà gã chưa bao giờ gặp...Đêm khuya dần...Ngõ thêm tối và im lặng,tàn thuốc trên tay gã cháy dài...
...Gã dậy muộn,gần trưa rồi,có tiếng chửi,ngay sát đầu gã...Mẹ kiếp,gã mò xuống,mở cửa :
- Sáng sớm chửi cái gì thế?
Có tiếng cười :
- Sớm cái gì Mốc ơi...gần 12h trưa rồi...
Ở nhà mọi người gọi gã là Mốc,tên thật là Dũng,hay bị gọi là Dũng mốc...
- Sao mà chửi nhau ngay nhà tôi?
Tiếng mụ hàng xóm the thé:
- Cái con ranh con này này,phơi quần áo nhỏ nước tong tỏng vào đầu tao,bố ai mà chịu được...
Có tiếng cãi :
- Trước nay cái phòng này vẫn chỉ có chỗ này phơi,cháu vừa về ở làm gì được,với lại bác góp ý thế nào chứ chửi là không được...
"À thì ra tóc ngắn,ma cũ định cắn ma mới cái ai dè cắn phải ma cô..." Gã nghĩ thầm,bước hẳn ra càu nhàu :
- Bà chửi cái gì,thấy người yêu tôi mới đến bắt nạt hả? Đi về...
Gã gầm lên hai từ cuối cùng.Mấy mụ đàn bà tròn xoe mắt nhìn gã đầy thắc mắc khó hiểu bởi cách gã cư xử và lời lẽ vừa thốt ra,chắc chả ai muốn dây với gã nên lủi về hết.Tóc ngắn nhìn gã :
- Cảm ơn,nhưng tôi không phải người yêu anh,anh có vẻ "thiêng" ở đây nhỉ?
- Cũng thường thôi...nói bé để tôi ngủ tiếp.
- Hứ...
Bỏ lại đôi môi đang bĩu ra đầy gợi cảm gã quay vào nhà,thủng thẳng...leo lên gác ngủ tiếp.
Buổi chiều,hoàng hôn nắng liêu xiêu,xen qua mấy lớp nhà,ngõ nhập nhoạng,loang lổ.Gã ngồi nhìn ra ô cửa sổ bé tý,đủ thứ âm thanh hỗn tạp vọng về,tiếng trẻ con khóc,tiếng vung nồi rơi,tiếng quát của người lớn,tất cả như một bản hòa ca của cuộc sống nơi ngõ nhỏ.Có vui,có buồn,có niềm hạnh phúc,có khổ đau,có sum vầy và có cả nỗi cô độc...
- Anh gì ơi...
Gã giật mình..."Gọi mình chăng?"Tiếng tóc ngắn :
- Anh Mốc ơi !
- Ai cho cô gọi tên cúng cơm của tôi?
- Tại vì chưa biết tên mà...
- Dũng...Sao???
- À...không,em hỏi việc này tý,con gà anh không chăm hay bán cho em?
- Sao cô biết tôi ko chăm?
- Anh ngủ suốt thế...
- Ừ...suy nghĩ đã...hay đổi đi...
- Đổi gì?
- Cho anh sang góp gạo thổi cơm chung thì gà cũng là của em.
- Vô duyên...
Tóc ngắn thụt vào...Gã nằm dài giữa nhà,vắt tay lên trán "Có phải thay đổi điều gì đó nơi cuộc sống của mình không nhỉ?..Không thì làm sao có em?"
Đôi khi gã rất hay buồn,từ rất nhỏ gã đã biết buồn.Cảnh nhà cô quạnh,gã ít bạn bè,tự ti thành ra tính hơi cộc cằn.Lớn lên,chơi với ai gã cũng cố gắng làm người tốt.Dòng đời xô đẩy,gã không hư hỏng nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn gì,cờ bạc biết,trai gái biết,chỉ có hút xách là gã chưa bập vào.Cái ngõ bé tý này đã có hai đứa bạn gã toi rồi,vì nghiện.Mẹ gã coi việc gã chưa nghiện là một điều may mắn mà thôi chứ gã chẳng đáng tin đến một xu.Gã biết bà ghét cái bản mặt hắn vì hắn giống một người,rất giống...Chứ bình thường bà cũng thương gã lắm.Gã không có kỷ niệm gì về người bố,lớn lên nghe nói bố gã là tên Sở Khanh có cỡ,gã chỉ biết vậy.Mẹ gã từ chối nói về sai lầm của mình dưới mọi hình thức.Có lẽ "đời cha ăn mặn thì đời con khát nước", gã ít bạn g&aa

                                                         Nguôn   truyen68.net

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

© 2013 truyện ngắn hay - truyện ngắn hay nhất - truyện ngắn hay về tình yêu - những truyện ngắn hay. All rights resevered. Designed by Templateism

Back To Top