Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Có những ngày như vậy thôi ----------------------------------truyện ngắn hay mới sưu tầm-----------------------------------------------------

09:34

Mời các bạn cùng đọc những truyện ngắn hay nhất về tình yêu mình mới sưu tâm được. Các bạn đọc nhớ like và share ủng hộ mình nhé

                                                             



Trong ánh nắng của mùa hè chói chang, tôi đã được nhìn thấy nụ cười đó của em. Lấp lánh. Tôi muốn bước tới để gói trọn đôi vai nhỏ bé ấy vào lòng và giữ chặt, nhưng lại thoáng sợ hãi rằng chỉ một chút cử động nhỏ cũng có thể làm giấc mơ mỏng manh này tan biến. Và tôi lại tỉnh giấc với cảm giác khó chịu của hiện tại ập về. Rằng em sẽ không còn ở bên tôi nữa.

--------

-    Hay là...

Em không thể nói ra hết những ý định mà em muốn. Em chỉ bật ra được hai tiếng và cúi xuống đảo mắt theo ngón tay trỏ đang xoay tròn quanh những vệt nước trên bàn. Rồi em lại ngước mắt nhìn tôi, thật nhanh, và im lặng và đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ kính quán cà phê nơi chúng tôi đang ngồi. Nhìn từ đây, những ánh đèn màu nhảy nhót trên những biển quảng cáo rực rỡ, những dòng xe ngược xuôi qua lại, chen chúc với các xe đẩy bán hàng rong trên vỉa hè, chúng đang tạo nên khung cảnh đông vui cho Sài Gòn đêm. Nhưng cũng chính khung cửa sổ này đã tách sự nhộn nhịp đó ra khỏi không gian yên tĩnh của quán một cách tàn nhẫn. Giống như xem một bộ phim mà không nghe thấy được âm thanh, nhịp sống ấy trở nên lạ lẫm và kệch cỡm. Giá như tôi và em đang đứng dưới dòng xe tấp nập kia thì có lẽ lời chia tay không khó nói đến vậy.

-    Hân và em dừng ở đây nhé! Có lẽ mình đã quá cố chấp rồi!

-    Em muốn dừng cái gì đây? – Tôi mỉm cười. Không muốn làm em tổn thương, nhưng sao tôi lại nghe cổ họng mình đắng nghét – Vậy ra 2 năm qua mình đang chơi một trò chơi đó! Hahah! Bây giờ thì đội trưởng ra lệnh dừng lại mất rồi!

-     Như thế này cũng không được, như thế kia cũng không được! – Giọng em nghẹn lại. Đừng khóc nhé! Làm ơn đừng để tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của em. Vai em run lên trong âm thanh òa vỡ – Chúng ta phải như thế nào mới đúng đây?

-      Như ý em vậy, chúng ta sẽ không như thế nào nữa! Vì từ lúc này cũng sẽ không còn “chúng ta” nào nữa! – Tôi thở hắt ra, khoác ba lô một bên vai và bước đi bỏ mặt em sau lưng nức nở.

Giữ tay tôi lại đi, em ơi! Hãy gọi tên tôi từ phía sau và nói rằng em sẽ không đùa như vậy nữa. Tôi nhắm mắt và thấy đầu mình đặc quánh những suy nghĩ điên cuồng xoay buốt. Tôi không muốn phải kết thúc. Dù tình yêu này có sai trái, dù mọi người có công nhận hay không, dù bản thân tình yêu có điên rồ như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn kết thúc theo cách như thế này. Bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần em gọi tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc đó, tôi sẽ quay lại và ôm lấy khuôn mặt em yêu thương. Âm thanh em gọi tôi, nó đâu mất rồi? Trái tim quả cảm mà em đã từng giữ chân một đứa con gái ngông cuồng như tôi, nó đâu mất rồi?

-------

-     Khi chúng ta chia tay thì sẽ như thế nào nhỉ? – Một lần em nghịch tóc tôi bâng quơ hỏi.

-       Thì em sẽ chết đấy! Ngã lăn ra đất, chết vì nhớ tôi, nhớ không chịu được! Hahah!

-       Đừng có mà đùa! – Em xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi chăm chú – Thật đấy! Hân nghĩ tình yêu này liệu có thể mãi mãi được không?

-      Không! – Tôi ngắm đôi mắt em đang mở to chờ đợi. Tôi đáp gọn rồi đưa tay vén những sợi tóc em đang lòa xòa trước trán. Tôi không muốn làm em thất vọng nhưng cũng không muốn nói dối để em phải chờ đợi và hy vọng vào bất kì điều gì – Em có thể sống như vậy được không? Như tình yêu của Chí Phèo và Thị Nở, sống như hai… ờ, dạng như hai vật thể không được ai công nhận, chỉ dựa vào nhau để yêu nhau? Em có thể chịu đựng cuộc sống khó khăn và cô đơn như vậy được không?

Em đan những ngón tay tôi vào bàn tay em nhỏ nhắn. Gió thổi tung lên mái tóc em rối bời rồi để lại những sợi ngổn ngang trên đôi mắt đang nhìn về một hướng vô định nào đó xa rất xa. Em siết chặt tay tôi rồi lại im lặng. Em có thể cho tôi biết cái đầu nhỏ bé của em đang nghĩ gì không?

*****************

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa quán cà phê quen thuộc và bước ra ngoài. Thứ âm thanh ồn ã náo nhiệt của đường phố đập vào tai chát chúa. À, giấc mơ đã thật sự kết thúc rồi! Đã đến thời điểm đó rồi, cái thời điểm mà Hân và tôi đã mường tượng đến ngày nó xảy ra. Tôi nhìn thấy mọi thứ nhòe đi trong đôi mắt mình. Tôi không muốn trở thành một tôi yếu đuối và nhỏ bé đến như thế, nhưng sao cứ đưa tay lau những giọt nước mắt này thì những giọt khác cứ chực chờ tuôn ra. Tôi không thể kìm giữ lại cái cảm xúc ngu ngốc này. Người cho tôi tin vào tình yêu thực sự tồn tại là Hân. Người giáng cho tôi một đòn đau về thực tế cuộc sống này là Hân. Tại sao tôi có thể yêu một người mâu thuẫn và ích kỉ đến vậy? Tại sao lại nói với tôi rằng tình yêu này sẽ kết thúc rồi lại giận dữ khi tôi nói chia tay?

-------

-      Em đang khóc đó hả?

-     Trời mưa bay bay như thế này làm em thấy nhớ Hà Nội quá!

-       Có vậy thôi mà cũng khóc được. Người gì đâu mà lạ!

-       Em sinh ra trong một ngày mưa đấy! Thế nên bố bảo em có khả năng khóc rất nhiều! Sinh nhật Hân tháng 11 đúng không? Thời tiết lúc đấy đã vào lạnh rồi!

-     Sài Gòn á? Hahah! Ở đây chỉ có 2 mùa: mùa nóng và mùa rất nóng. Noel thì có mát hơn một chút, nhưng ra đường những ngày đó thì kinh khủng lắm! – Hân cười – Kẹt xe!

-      Nhưng ở đây rất vui! Cuộc sống rất thú vị và có nhiều thứ để làm! Em yêu Sài Gòn, không giống như cái cách em gắn bó với Hà Nội, nhưng em yêu mọi điều ở đây: những ngôi nhà, con đường và…

-       Đừng nói yêu một thứ gì vội vã như vậy… – Hân cắt ngang câu nói, xoay người nhìn về phía tôi  – … trước khi em thật sự hiểu rõ về nó!

Tôi không biết Hân đang muốn nói đến điều gì. Cái dáng vẻ trầm ngâm ấy lúc nào cũng cuốn hút tôi một cách kì lạ. Đôi lúc tôi chợt nhận ra đôi vai mà tôi đang dựa vào: cứng cỏi, nhưng cũng cô đơn đến tột cùng. Hân vừa đam mê mọi thứ nhưng cũng vừa chán ghét tất cả. Thật lạ lùng khi nghĩ đến tình yêu mà tôi dành cho người con gái như Hân lại có thể cuồng nhiệt đến vậy.

-       Sài Gòn nuôi dưỡng biết bao nhiêu con người. Có những người giàu có đến mức, chỉ suy nghĩ đến việc vét sạch một đĩa cơm cũng là điều xấu hổ. Cũng có những người khó khăn đến mức, nếu bỏ sót một hạt cơm trên chén là một điều vô cùng tội lỗi. Đối nghịch và nực cười…

Một cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá bàng khô khốc lạo xạo lăn tròn dưới chân chúng tôi. Hân nhặt lên và miết tay dọc theo đường gân lá, rồi cười như một đứa trẻ đang thích thú khám phá một điều gì đó mới lạ và kì quặc. Cơn mưa bụi Sài Gòn phủ lên Hân ánh nhìn khan đục. Tựa như tôi đang nhìn vào một kí ức xa xăm từ nơi Hân.

*****************

Đường phố đã lên đèn rồi, những ngọn đèn vàng trải dài trên con đường đan nhau qua nhiều ngã. Trước thềm quán cà phê tại một góc ngã tư, có một cô gái nhỏ với đôi mắt trong veo đầy những giọt ngắn dài rơi xuống, cô ngần ngừ nhìn theo bước đi của người cô yêu xa dần, xa dần. Những bước ngập ngừng ấy nhanh mãi rồi luống cuống chạy theo người con gái kia. Cô chạm vào cánh tay rồi đặt vào bàn tay đó một vật có vẻ như rất quan trọng và thì thầm một câu rất khẽ. Từ góc ngã tư này, tôi chắc chắn đã nhìn thấy cô bé đang mỉm cười quay mặt bước đi, bỏ lại người đó đứng sững trong ánh đèn vàng hắt bóng.

*****************

Em đã mạnh mẽ lên nhiều rồi, em có biết điều đó không? Em có thể dứt khoát đến như thế, lạnh lùng đến như thế đó, ấn vào tay tôi tất cả những kỉ niệm và nói rằng em không cần đến nó nữa. Em đã trở thành người con gái mang hình ảnh của tôi trong kết cục câu chuyện này rồi. Tôi nhìn theo vai em gầy nhỏ, bất giác thấy cổ họng mình nghẹn ứ một tiếng nấc đắng chát. Tôi nhìn quán cà phê thân thuộc lần cuối cùng và thả rơi chiếc hộp trong tay vào ba lô. Cắm chìa khóa xe vào ổ, tôi vẫn muốn nghiêng người nhìn em qua kính chiếu hậu. Nhưng những ánh đèn xe phía sau đã làm lóa đi bóng em mất. Những kỉ niệm em vừa trao cho tôi có ý nghĩa gì nữa đây? Tôi không muốn nhìn thấy chúng…

BỐP!

Tôi xoay người và đưa tay theo phản xạ. Chiếc ba lô trên vai tôi trong phút chốc bỗng nhẹ hẫng. Thoáng, tôi nhận ra mình đang trong tình huống như thế nào. Chiếc xe của 2 thằng giật dọc rồ ga phóng đi giữa làn xe máy rúm người vì hoảng sợ. Tôi phun ra một tiếng bực dọc rồi lao xe theo tiếng máy xe gầm rú đang dần nhỏ lại. Cái gì đây? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Là một sự trừng phạt mà cuộc đời dành cho tôi đó sao? Tôi vừa mới mất em. Giờ thì tôi cũng không thể giữ lại những kí ức của tôi về em nữa. Tôi không thể chấp nhận. Nó không được phép xảy ra theo cách này. Những giọt nước mắt tôi ứa ra rơi vụn theo khoảng không phía sau vun vút. Tôi siết chặt tay ga và nghe một tiếng tiếng xe máy khác dần áp chặt vào xe mình.

Và tôi không thể thấy gì nữa ngoài ánh sáng nhòe nhoẹt nơi trước mặt.

-------

Trong ánh nắng của mùa hè chói chang, tôi đã được nhìn thấy nụ cười đó của em. Lấp lánh. Tôi muốn bước tới để gói trọn đôi vai nhỏ bé ấy vào lòng và giữ chặt, nhưng lại thoáng sợ hãi rằng chỉ một chút cử động nhỏ cũng có thể làm giấc mơ mỏng manh này tan biến. Và tôi lại tỉnh giấc với cảm giác khó chịu của hiện tại ập về. Rằng em sẽ không còn ở bên tôi nữa.

Tôi cứ đứng mãi trong ánh nắng rực rỡ đó, tôi thấy tôi và em của ngày xưa trong chiếc áo xanh tình nguyện. Ngày đầu tiên chúng tôi bước bên nhau trên con đường vàng óng quanh co đầy ắp những hoa và nắng.

-       Hân đang nghĩ gì đấy?

-       Hoa mười giờ! Hoa mười giờ đó, trong quá khứ xưa lắc xưa lơ, ngày mà ông bà tổ tiên mình còn đếm thời gian bằng canh giờ 12 con Giáp, hoa mười giờ có tên là gì?

-       Nghĩ như vậy mà cũng nghĩ được à?

-    Là khi đó nó chưa tồn tại? Hay sự tồn tại của nó không được ai công nhận, chỉ sống như một loài hoa dại mỏng manh nhỏ bé bên đường mà sự hiện diện của nó làm cuộc sống thêm phiền phức.

-      Nếu hệ thống giờ thay đổi như thế thì khó thật nhỉ? Có thể là hoa canh Tỵ nhỉ?

Em hấp háy mắt và nghiêng người cười khúc khích. Bất chợt em quay lại và khẳng định bằng một giọng nghiêm nghị:

-    Em không biết nó đã từng được gọi là gì, hoặc cũng có thể trước đó chưa ai nhìn thấy được vẻ đẹp của hoa mười giờ để cho nó một danh phận. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa rồi, vì quá khứ có như thế nào đi chăng nữa, thì hoa mười giờ bây giờ cũng đã có một cái tên.

-------

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ áp vào mặt, tôi mở mắt trong cái nóng bức oi ả tù túng. Bốn bức tường trắng và mùi ete thi thoảng xộc vào mũi làm tôi muốn nổ tung. Không nhìn thấy em – điều đó cũng làm tôi muốn nổ tung.

-     Nhớ em à? – Em ló đầu qua cửa lắc lắc mái tóc buộc cao, nhưng vẫn không thể bỏ đi thói quen để lại một vài sợi lòa xòa trước trán.

-      Không! Em chậm chạp làm cho người khác muốn phát điên lên được! Cứ lãng đãng như vậy, tôi sẽ bớt yêu em đi, thật đó!

-       Vậy thì bớt yêu em đi! Em sẽ đỡ bị phiền phức rất nhiều! Thật là liều mạng! Là con gái đôi khi cũng phải biết sợ chết một chút chứ!

-       …

-     À, mà khi em đi ngang qua sảnh lớn của bệnh viện, em đã nhìn thấy hoa mười giờ đấy, rất nhiều hoa mười giờ. Dọc lối đi vào khu nhà này, chúng đang nở rất to!


                                                                                                        Nguồn truyen68.net

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

© 2013 truyện ngắn hay - truyện ngắn hay nhất - truyện ngắn hay về tình yêu - những truyện ngắn hay. All rights resevered. Designed by Templateism

Back To Top